Cần lắm những yêu thương !

Thứ hai - 23/01/2017 02:09 1.120 0
Trời đã bảng lảng về chiều, trong cái không khí se lạnh của những ngày cuối năm, chiếc xe trở đoàn của chúng tôi chầm chậm rời trụ sở VKSND tỉnh Hà Nam đi đến Trung tâm Trại trẻ mồ côi huyện Bình Lục, hòa vào dòng người vội vã, tất bật chúng tôi mang theo những tấm lòng nhân ái đến với các em nhỏ mồ côi không nơi nương tựa với hy vọng sẽ góp phần mang đến cho các em một cái Tết được đầy đủ hơn, ý nghĩa hơn!
   Chưa đầy 20 phút, xe đã có mặt tại Trung tâm trại trẻ mồ côi huyện Bình Lục, hiện ra trước mắt chúng tôi là ngôi nhà 2 tầng đã nhuốn màu thời gian với những bức tường rêu phong xám xịt, ra đón chúng tôi là các cán bộ của Trung tâm cùng những em nhỏ với thái độ ân cần, niềm nở. Từng gói quà được đưa xuống, đây là lần đầu tiên đến với Trung tâm nên chúng tôi cũng không biết mang theo những gì, chủ yếu là thực phẩm, bánh kẹo… với hy vọng bữa cơm của các em sẽ đậm hương vị hơn.
 

Đại diện các đoàn thể thuộc VKSND tỉnh trao quà tại Trung tâm trại trẻ mồ côi huyện Bình Lục

    Cuộc gặp mặt được diễn ra trong không khí gần gũi, ấm áp, nhìn các em hồn nhiên cười nói vui vẻ trong tôi bỗng thấy nghẹn ngào. Không biết có phải tôi may mắn hơn các đồng nghiệp khác cùng đi hay không vì đã được nghe phần nào câu chuyện về các em. Mỗi em một hoàn cảnh, một số phận khác nhau, có em được đón về trong tình cảnh hết sức thương tâm mà chỉ nghe thôi cũng thấy đau lòng! Hầu hết các em lớn lên mà không biết mặt cha mẹ, có em không nhớ nổi nơi sinh của mình, không biết mình đã từng được sinh ra như thế nào trong cuộc đời này, có những em mười lăm, mười sáu tuổi những vẫn bé nhỏ như lên tám, lên mười… Không nơi nương tựa, không người thân bấu víu, thiếu thốn tình yêu thương, thiếu sự quan tâm, chăm sóc của gia đình – các em như con chim bẻ nhỏ đang chập chững bay giữa cơn bão gió cuộc đời. Xét cho cùng – các em nào có lỗi gì mà phải chấp nhận một hoàn cảnh đáng thương đến vậy? Lỗi chăng vì những người cha, người mẹ đã không đủ can đảm để chấp nhận hay vì hoàn cảnh nào đó mà những người thân yêu lại chối bỏ trách nhiệm của mình để những phận đời bé bỏng phải chịu cảnh mồ côi! Những người cha, người mẹ liệu có cảm xúc gì không khi nghĩ về những sinh linh bé nhỏ mà mình đã đành nỡ lìa bỏ. Sao cũng một kiếp người mà các em lại phải thiếu thốn tất cả những điều tưởng chừng như ai cũng có được ấy!

   Xót xa trước số phận éo le của những sinh linh bé nhỏ, với tấm lòng nhân ái Trung tâm đã đón các em về nuôi dưỡng, chăm sóc dưới một mái nhà. Ở đây các em được lớn lên trong sự yêu thương, bao bọc của những người mẹ - những người mẹ không sinh thành nhưng vẫn yêu thương, che chở các em như bao người mẹ khác trong cuộc đời! Các em đã có một mái ấm gia đình, có mẹ, có cha, có anh, có chị - những người thân không cùng huyết thống nhưng luôn bên cạnh sẻ chia sớm chiều! Cuộc sống ở Trung tâm vẫn còn đó những khó khăn, thiếu thốn bộn bề vì các em chỉ biết trông chờ vào tấm lòng hảo tâm của bao người trong xã hội. Nhưng điều mà các em thấy thiếu thốn nhất, khát khao nhất không phải là những bữa ăn đầy đủ mà lại là mái ấm gia đình, là tình thương, là tiếng gọi mẹ, gọi cha - đó là điều giản dị, thiêng liêng nhất của con người nhưng các em cũng không có được trọn vẹn!

  Chúng tôi đi thăm các em, trao cho mỗi em một phần quà nhỏ, phần quà không mang nhiều vật chất mà là tình thương của những người đáng tuổi mẹ, tuổi cha muốn đem đến cho các con một chút tình đời, tình người để các con được an ủi rằng: dù mình sinh ra trong hoàn cảnh không may, nhưng cuộc đời còn có biết bao tấm lòng yêu thương, vỗ về...

  Chia tay các con trong sự quyến luyến, không ai nói với ai nhưng có lẽ trong lòng mỗi người đều nặng trĩu những suy tư. Nhìn khuôn mặt ngây thơ, những ánh mắt thoáng cười nhưng vẫn đượm nỗi u buồn của các con mà thấy sót xa, cảm xúc khó tả thành lời… Cầu mong cho các con có được nhiều sức khỏe, được lớn lên trong tình yêu thương của các Mẹ ở Trung tâm, mong các con mạnh mẽ để có thể hòa nhập vào cộng đồng như bao con người bình thường khác, bởi các con xứng đáng được như vậy!

  Ngoài kia cuộc sống vẫn diễn ra với bao bộn bề, lo toan, con người cứ mải miết, bon chen với danh vọng, cơm, áo, gạo, tiền nhưng xin hãy dừng lại một chút trong cuộc đời để lắng nghe, để nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh, để có thể góp nhặt một chút yêu thương, một chút chia sẻ để cuộc sống của các con được trọng vẹn hơn. Mỗi hành động thương yêu và lòng hảo tâm của mọi người sẽ góp phần xoa dịu nỗi đau, mặc cảm thân phận giúp các con có thêm nghị lực, thêm niềm tin yêu để tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên trong cuộc đời này!

Tác giả: Thu Hiền

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây